Monday, March 28, 2011

Mục tiêu ở phía trước mà cứ nhìn về phía sau

Mục tiêu ở phía trước mà cứ nhìn về phía sau
(Tâm sự của một teen lớp 13 về những áp lực trong việc ôn thi lại Đại học)

Kết thúc một ngày dài chạy sô học thêm, nó mơ hồ nhìn ra cửa sổ tối đen. Hôm nay trời có trăng, ánh trăng vằng vặc tận trên cao, nơi chứa biết bao niềm tin, hy vọng của bản thân và gia đình đang đè nặng lên trên đôi vai của nó.
Muc tieu thanh cong, tam su teen lop 13
Trong khi bạn bè của nó đứa thì Đại học, đứa thì cao đẳng chỉ có nó là vẫn đang còn là một học sinh, vẫn đang dùi mài kinh sử để thi lại, cánh cửa Đại học với nó thật lớn lao và xa vời làm sao.

Hôm nay nó có dịp nhìn lại chặng đường mà nó đã quyết định đi - một con đường cô độc chỉ có mình nó. Nó đã chọn và nó sẽ chẳng dám than thở với ba mẹ nhưng nhiều lúc nó tủi thân đến phát khóc khi nhìn những đứa bạn của mình đang vui vẻ là một sinh viên thì nó vẫn phải ở nhà hì hụi làm bài tập. Nó nhớ lại những kỉ niệm năm 12, giờ đây mỗi đứa một nơi không biết phương trời nào gặp lại. Nó buồn não nề…

Nhớ ngày nào cứ sáng lên lớp học chính khóa cười đùa vui vẻ, đi học thêm cả nhóm, nhớ những đêm cắm trại lớp, nhớ những tiết học nhàm chán hay những tiết học cứ lén lút lấy bài tập khác ra làm, nhớ cả những lúc học nhóm cả bọn cứ tranh cãi nhau om sòm cả lên… Nó nhớ nhớ rất nhiều!

Tối nay cũng như bao tối khác, cái buổi tối của teen 12 và teen 13 khác nhau đến thế sao. Nhớ ngày nào tối đi học thêm về mẹ cũng pha sẵn sữa cho mình uống, quan tâm từng li từng tí, lại còn ngồi nói chuyện lúc mình ăn cơm...


Thế mà khi là một teen "lớp 13" thì tất cả đã trở thành dĩ vãng thật rồi, đi học một mình, ngồi thu lu một góc học chẳng nói chuyện với ai cả, về nhà thì cắm đầu vào học bài chẳng ló ra khỏi phòng, tối đi học thêm về thì có cơm đã phần sẵn và cả nhà đã ngủ hết rồi, sẽ chẳng có ai ngồi nghe mình kể chuyện học hành, ngồi một cục ăn cơm mà nước mắt nó cứ ứa ra. Nó tủi thân quá chừng… Chặng đường ôn thi lại sao lắm gian nan thế này.

Nó ngồi vào bàn học, lật trang vở ra, thở dài não nề, kiến thức biết bao nhiêu là cho đủ, càng học nó càng thấy mình có quá nhiều lỗ hổng. Ai nói thi lại sẽ có cái lợi hơn nhiều, chỉ biết rằng có quá nhiều thời gian nên thành ra bị chi phối bởi rất nhiều thứ.

Nó nghĩ về bài báo nó đọc, có rất nhiều người thi lại đậu với điểm số khá cao nhưng cũng có rất nhiều người ban đầu thì quyết tâm lắm nhưng rồi bị thời gian làm lung lay ý chí cuối cùng mang danh là ôn thi lại nhưng điểm số lại tệ hơn năm ngoái. Nó sợ, sợ phải thất bại một lần nữa.

Năm 2 rồi, thời gian có chờ đợi con người đâu nên nó sẽ phải đuổi theo thời gian, chỉ còn hơn 4 tháng nữa là thi rồi. Nó nhìn lại kiến thức của mình cứ như muối bỏ bể, đôi lúc ngồi học nhưng không thể tập trung được thì nó lại tự trách mình, một năm trời chịu đựng lời ra tiếng vào của mọi người, một năm trời đối diện với thành công bị trì hoãn, một năm cô độc…

Với nó thật là những tháng ngày khủng khiếp. Nó sẽ phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa mới có hy vọng đậu Đại học được. Nó cũng ý thức được rằng con đường ĐH không phải là con đường duy nhất nhưng với nó thì đây là con đường dễ đi nhất và có thể giúp nó tỏa sáng được.

Bỏ qua những suy nghĩ lung tung nó lại quay về với cuồng quay của một teen “lớp 13”, học và học thật nhiều. Nó không thể chấp nhận mình sẽ thất bại một lần nữa. Nó tin rằng với những gì mà nó đã cố gắng thì nhất định sẽ thành công…
Tác giả: congcm668

No comments:

Post a Comment